28 tháng 2, 2011

[Long-fic] Special Happiness

Chap 4


- Yamada, tôi có chuyện cần nói với cậu.

- Có chuyện gì thế, Chii-chan? – Yamada tỏ ra vui mừng khi thấy Chinen gọi tên cậu.

- Tôi muốn từ giờ trở đi cậu đừng có bám theo tôi nữa.

- Nhưng mình muốn làm bạn cậu mà Chii-chan.

- Tôi nhớ tôi đã nói với cậu rồi thì phải, hay tại trí nhớ của cậu kém? TÔI KHÔNG CẦN BẠN. Và cậu hãy thôi ngay cách gọi tên thân mật với tôi đi.

Yamda có thể cảm nhận được ngữ khí và khuôn mặt sắc lạnh của Chinen. Cậu muốn mở lời nhưng không hiểu sao miệng cậu cứ dính chặt lại, cứ như có ai đó lấy keo dính miệng cậu lại vậy.

Chinen quay lưng bỏ đi, cậu không cần quan tâm kẻ đang đứng đằng sau mình có nhận ra là cậu đang bỏ đi không. Như vậy là được rồi, cậu chẳng cần ai khác, chỉ cần mình cậu, như vậy là đủ.

- Tớ thích cậu.

Chinen bỗng khựng lại, với khuôn mặt đầy ngạc nhiên, cậu nhìn Yamada.

- Cậu nói cái gì?

- Tớ thích cậu.

- Cậu đang đùa với tôi đấy à? – Hai mắt của Chinen giờ mở to hơn trước

- Tớ không đùa. Tớ rất nghiêm túc – Câu nói của Yamada như khẳng định chắc chắn lời nói lúc nãy của mình

- Cậu nói cậu thích tôi – Chinen hỏi lại.

Yamada gật đầu thật mạnh càng chứng tỏ cậu không hề đùa giỡn.

- Cậu có biết cậu đang nói gì không?

- Tớ biết. Tớ biết rất rõ mình đang nói gì.

- Đủ rồi! – Chinen hét lên. Cậu đừng có nói mấy câu vô nghĩa đấy nữa. Tôi sẽ không tin đâu.

- Tại sao? Chii-chan! Tại sao cậu lại không tin tớ? Tớ rất thật lòng, tớ rất thích cậu, thích đến phát điên.

- Tôi sẽ không tin, không bao giờ. Tôi sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa đâu. Tôi… - Chinen như trút tất cả hơi sức của mình để hét.

- Sai lầm? Lần nữa? Cậu nói vậy nghĩa là sao?

Chinen ôm miệng, cậu biết cậu vừa nói ra những điều không nên nói, điều mà cậu muốn chôn chặt với quá khứ.

- Cậu không cần biết. Chỉ cần từ giờ cậu đừng có lảng vảng quanh tôi nữa là được. Thế thôi!

- Tớ làm phiền cậu đến vậy sao? – Yamada buồn rầu hỏi.

- Đúng! Rất phiền!

Chinen bỏ đi, để mặc Yamada đứng đó. “Vậy cũng tốt, từ giờ mình sẽ không bị phân tâm vì ai hết. Không sao cả. Từ trước mình đã một mình rồi. Sẽ không sao đâu.” Cậu nghĩ như thế nhưng tại sao lòng lại thấy nặng trĩu thế này.

- Cộc…Cộc…

- Ai đấy?

- Hello, bất ngờ không?

- Yamada!

- Nhà cậu có ai không?

- Không. Hôm nay cả gia đình tớ về quê rồi.

- Vậy càng tốt. Tớ vào nhé!

- Ơ…này. Sao lại đến đây?

- Sao? Tớ không đến được à? Hay là…cậu đang giấu bạn gái ở đây?

- Nói vớ vẩn.

- Vậy thì sao tớ lại không được đến chứ?

- Không phải ý đó. Chỉ là…tớ tưởng cậu còn đang bận theo đuổi tên Chinen kia.

- À…thì… Thôi, đừng nói đến chuyện đấy nữa. Xem tớ mua gì đến đây này? – Vừa nói Yamada vừa giơ ra một túi bia.

Yuto giật mình.

- Sao lại mua cái thứ này? Tụi mình đã đến tuổi được phép uống đâu.

- Hờ hờ, đừng tưởng tớ không biết gì nhé. Lại còn giả vờ ngoan ngoãn nữa. – Yamada cười ranh mãnh liếc Yuto. Cậu rất giỏi uống cái này mà.

- Ai bảo với cậu thế? – Yuto trợn mắt hỏi.

- Hikaru-kun nói chứ ai. Anh ấy còn nói cậu rất thích uống mấy thứ này nên hôm nay tớ đến để thỉnh giáo cậu đây.

- Hừ, Hikaru-kun! Con khỉ chết tiệt, rồi sẽ biết tay mình – Vừa nghĩ Yuto vừa nắm chặt nắm đấm trong tay, đảm bảo bây giờ mà có mồi lửa lại gần thì sẽ cháy ngay tức khắc.

- Này, ngồi xuống đây uống với tớ đi

- Thôi được. Nhưng cậu không biết uống thì uống ít thôi, kẻo lại say đấy.

- Không sao. Hôm nay tớ muốn nếm thử cảm giác say là như thế nào.

Yuto cảm thấy hôm nay Yamada hơi khác với thường ngày. Hai người bắt đầu uống, các lon bia lần lượt được mở ra.

- Hôm nay có chuyện gì à? – Yuto thắc mắc

- Có gì đâu. Chỉ muốn thỉnh giáo cậu thôi.

- Đừng đùa nữa, không qua mắt tớ được đâu. Tớ quen cậu lâu như vậy rồi chẳng lẽ lại không phát hiện ra cậu đang có chuyện buồn.

- Hì hì, đúng là bạn chí cốt có khác – Vừa nói Yamada vừa bật nắp lon thứ 3 đưa lên miệng.

- Đừng uống nữa. Lon thứ 3 rồi đấy.

- Cậu cứ mặc kệ tớ! – Yamada gạt tay Yuto ra rồi tiếp tục uống.

Yuto thở dài nhìn thằng bạn thân của mình.

- Lại vì tên kia hả?

- Tớ phải làm sao đây? Chii-chan nói sẽ không tin lời tớ, cậu ấy nói sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa. Tại sao cậu ấy lại không tin tớ chứ? Tình cảm của tớ dành cho cậu ấy là thật. Yuto ơi, tớ phải làm sao đây?

Yamda nói trong nước mắt. Giờ đây tim cậu rất đau, nó như bị hàng ngàn cây kim đâm vào. Nó đang rỉ máu, cho dù có uống bao nhiêu loại thuốc tốt nhất thì cũng không thể chữa khỏi được.

- Bình tĩnh lại đi. Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Hai cậu không hợp nhau. Thế giới của hai người hoàn toàn khác xa nhau. Cậu nên sớm từ bỏ cậu ta đi thì hơn.

- Nhưng tớ không thể làm được. Cho dù tớ có muốn quên thì hình ảnh của Chii-chan luôn hiện lên trong tâm trí tớ. Tớ dặn bản thân đừng nhớ tới cậu ấy nữa nhưng lúc nào tớ cũng nhớ. Cho dù tớ có làm cách nào đi chăng nữa thì cũng không thể xóa đi hình bóng của cậu ấy.

Cứ thế, Yamada ngồi khóc bên cạnh Yuto. Cậu chỉ có thể tâm sự với tên bạn thân này thôi. Ngoài Yuto, không ai có thể cho cậu cảm giác ấm áp này. Cậu luôn tin tưởng Yuto và chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn với hắn. Đối với cậu, Yuto là một người bạn vô cùng quan trọng.

Yamada ngủ rồi. Sau khi khóc, cậu ta đã thiếp đi. Bây giờ, bên cạnh cậu đang có một người đang ngắm nhìn khuôn mặt Yamada. Khuôn mặt của Yamada lúc ngủ giống hệt một đứa trẻ sơ sinh. Thỉnh thoảng, người ấy lại gạt những lọn tóc che mất khuôn mặt sang một bên cho cậu.

“Tại sao lúc nào cậu cũng vì tên đó mà đâu khổ như vậy? Hắn có điểm gì tốt chứ? Hắn chỉ toàn khiến cậu buồn thôi. Chỉ có tớ, chỉ có tớ mới là người hiểu cậu cần gì nhất và luôn khiến cậu vui. Tại sao cậu lại không nhận ra tình cảm của tớ dành cho cậu chứ Ryosuke? Cậu là đồ ngốc!”

Yuto nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của Yamada. Thật ấm và nhẹ.

“Tớ sẽ không để cậu ta cướp cậu khỏi tay tớ đâu. KHÔNG BAO GIỜ!


End chap 4

23 tháng 2, 2011

Tanjoubi Omedetou Kamenashi Kazuya


pic credit to baidu

Bài này phải gọi là 1 trong tất cả các bài của KAT-TUN từ trước đến giờ mình rất thích và là bài mà mình nghe nhiều nhất của KAT-TUN. Thật ra dự định làm bài này lâu rồi nhưng vì vài lý do nên lại bỏ dở giữa chừng và nhân ngày sn của Rùa nhà ta, mình lấy bài này là quà sn cho Rùa vì từ trước tới giờ không hẳn là fan nhưng cũng là người trong KAT-TUN mà mình thích nhất nên sn của anh phải tặng anh ít nhất 1 món quà để bày tỏ tình cảm của mình=)) Chúc Rùa mãi luôn trẻ đẹp, bớt dẹo đi nhé=)) và giữ mãi nụ cười kia.

V-trans: juaso
Timer, Typesetter, Encoder: Ryobanhbao
KFX: DiaNgucMau

http://www.mediafire.com/?pd3dhqujpxne1p2

22 tháng 2, 2011

[Vietsub] Making of PV Arigatou ~Sekai no Doko ni Itemo~ (1280x720)

Thanks wintergreenn@lj for Raw File
Thanks jumpinfs for English Subtitle
Translator: [flcy] & AJLovelylady
Typesetter & Encoder: Hyo
KFX: Ai-chan & DiaNgucMau

001.002.003
MU
Join parts with FFSJ

9 tháng 2, 2011

[Long-fic] Special Happiness

Chap 3

Một tuần kể từ sau ngày hôm đó, thái độ của Chinen với Yamada vẫn như cũ. Yama biết trước sẽ như vậy nhưng phần cậu sau chuyện đó, cậu đã nhận ra mình yêu Chii, vì thế cậu càng ý thức được mình sẽ phải làm gì với con người nhỏ bé ấy. Bước đầu tiên trong kế hoạch của cậu là “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”.

- Chii-chan! Chúng ta ăn chung với nhau nhé!

- Chii-chan! Hôm nay cậu rảnh không? Đi chơi với tớ nhé.

- Chii-chan! Hôm nay chúng ta về chung nhé!

- Chii-chan…

- Chii-chan…

Cứ như thế, ngày nào Yamada cũng bám riết lấy Chii. Chỉ cần không nhìn thấy Chii là hỏi mọi người tới tấp. Nhìn thấy rồi thì như con chim ríu rít gọi bầy. Tất nhiên chuyện đó cũng khiến mọi người trong công ty phải chú ý và đã nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

- Hôm nay Yamada-kun lại chạy đi tìm Chinen-kun.

- Lúc nãy anh còn thấy cậu ấy đang chạy theo Chinen ra ngoài.

- Không lẽ cậu ấy thích Chinen?

- Có thể lắm chứ. Mà anh nghĩ vô ích thôi. Chinen chẳng để ý đến cậu ấy đâu.

- Yuto! Em có biết chuyện gì không?

Yuto đang ngồi đọc sách thấy Hikka hỏi hơi giật mình. Nhưng rồi cậu lại ngồi tiếp tục đọc sách và nói: “Em không biết.”

- Sao lại không biết? Em là bạn thân của Yamada mà?

- Là bạn thân chứ em không phải là mẹ cậu ấy. Em không quản cậu ấy.

Làm sao mà Yuto lại không biết cái chuyện “TÀY TRỜI” này chứ. Cậu biết rõ là đằng khác. Chính miệng Yamada nói rằng cậu ấy yêu Chinen với Yuto. Nhưng cậu có biết rõ thì cũng đâu giải quyết được chuyện gì. Yamada là một tên cứng đầu, khó bảo. Càng ngăn cản cậu ta thì cậu ta càng làm tới cùng nên tốt nhất là cứ mặc kệ cậu ấy. Hy vọng sau chuyện này cậu ấy sẽ có dược một bài học đắt giá.

Về phần Chinen, cậu không thể chịu đựng nổi chuyện ngày nào cũng có cái đuôi theo sau. Ban đầu cậu cứ dửng dưng, mặc kệ cho Yamada làm gì thì làm, nghĩ rằng Yamada sẽ chán rồi bỏ cuộc. Ai dè càng ngày cậu ta càng bám chặt hơn, cứ như là Chii có nam châm vậy. Mức chịu đựng của mỗi người cũng chỉ có giới hạn, đến khi không thể chịu được nữa thì Chinen ném cho Yamada cái nhìn hình viên đạn.

- Mặt cậu có dày không vậy?

Yamada đang tươi cười vui vẻ bỗng im bặt, khuôn mặt trở về trạng thái như bình thường. Cậu sững lại vài giây, đưa tay lên mặc, véo véo, sờ sờ. Chii nhìn cậu ngạc nhiên trước hành động đó.

- Mặt tớ hơi dày thì phải. Chắc là do dạo này tớ ăn nhiều quá.

Một câu trả lời ngoài dự kiến của Chii, cậu vừa buồn cười vừa bực nhưng cậu không thể cười trong lúc này được.

- Nếu biết mặt mình dày rồi thì cậu không thấy xấu hổ à? Hay là dây thần kinh xấu hổ của cậu đã đứt?

- Chắc là vậy đấy. Dạo này tớ cũng không thấy ngượng nữa.

Yamada cười lém lỉnh nói với Chii. Đến lúc này thì Chinen cũng không biết mình phải làm gì nữa. Cái tên này, cậu không thể nào nói chuyện được nữa rồi. Cậu bỏ đi thật nhanh để mặc cho Yamada đứng đấy một mình.

- Chii-chan! Hẹn mai gặp lại nhé! Tớ nhất định sẽ chờ cậu.

Yamada gọi với đằng sau, không quên vẫy tay tạm biệt Chii. Còn Chii thì mặc kệ, không thèm ngoảnh lại.

Hôm sau đến công ty, Chinen cẩn thận nhìn đằng trước, đằng sau xem có ai theo đuôi mình không? “Phù, cậu ta vẫn chưa đến”. Chii thở phào nhẹ nhõm. “Hả? Sao mình phải tránh cậu ta chứ?” Chii giật mình. “Mình làm sao vậy nhỉ? Từ cái ngày cậu ta theo đuôi mình là cuộc sống của mình đảo lộn hết cả. Cả ngày ở công ty không được yên với cậu ta. Ra về cũng không xong nữa. Làm cách nào để có thể cắt được cái đuôi này đây?” Chinen mải suy nghĩ mà không để ý rằng đang có một người ở ngay đằng sau cậu, và chuẩn bị hù cậu.

- Chii-chan!!!

Chinen giật nảy mình, vội quay ngay ra đằng sau và một khuôn mặt quen thuộc đang cười với cậu.

- Cậu làm gì vậy hả?

- Tớ chỉ muốn đùa chút cho vui thôi.

- Tôi không rảnh để đùa với cậu.

- Cậu giận tớ à? Tớ xin lỗi.

Chinen không nói gì, cậu bước thẳng vào cổng công ty và đi đến phòng tập.

GIờ nghỉ trưa, thay vì theo sau Chinen như hàng ngày thì Yamada lại nằm nghỉ trên sân thượng.

- Ra là cậu ở đây.

Một giọng nói quen thuộc cất lên. Không cần nhìn Yamada cũng biết là Yuto.

- Sao? Chán việc theo đuổi cậu ta rồi à?

- Không. Chỉ là tớ đang suy nghĩ một số chuyện.

- Chuyện gì? – Yuto hỏi.

Yamada bật dậy như lò xo, ngước lên hỏi Yuto.

- Làm thế nào để Chinen đi chơi với tớ?

- Vẫn là chuyện đấy à? Cậu không thấy nản sao?

Yamada lắc đầu. Yuto nhìn cậu thở dài.

- Đến chịu thua cậu mất, tên ngốc. Cậu cũng biết là chuyện đấy là không thể. Cậu và cậu ta ở hai thế giới khác nhau. Cậu không thể bước vào cuộc sống của cậu ta đâu. Tớ khuyên chân thành đấy. Hãy từ bỏ chuyện này trước khi quá lún sâu vào nó.

- Tớ sẽ không bỏ cuộc. Tớ sẽ làm cho cậu ấy phải nhận lời đi chơi với tớ. Cậu cứ chờ xem.

Nói rồi Yamada chạy đi tìm người mình yêu thật nhanh, để mặc tên bạn thân ngồi đấy. “Cậu đúng là kẻ ngốc số 1 thế giới Yama”.

End chap 3