28 tháng 2, 2011

[Long-fic] Special Happiness

Chap 4


- Yamada, tôi có chuyện cần nói với cậu.

- Có chuyện gì thế, Chii-chan? – Yamada tỏ ra vui mừng khi thấy Chinen gọi tên cậu.

- Tôi muốn từ giờ trở đi cậu đừng có bám theo tôi nữa.

- Nhưng mình muốn làm bạn cậu mà Chii-chan.

- Tôi nhớ tôi đã nói với cậu rồi thì phải, hay tại trí nhớ của cậu kém? TÔI KHÔNG CẦN BẠN. Và cậu hãy thôi ngay cách gọi tên thân mật với tôi đi.

Yamda có thể cảm nhận được ngữ khí và khuôn mặt sắc lạnh của Chinen. Cậu muốn mở lời nhưng không hiểu sao miệng cậu cứ dính chặt lại, cứ như có ai đó lấy keo dính miệng cậu lại vậy.

Chinen quay lưng bỏ đi, cậu không cần quan tâm kẻ đang đứng đằng sau mình có nhận ra là cậu đang bỏ đi không. Như vậy là được rồi, cậu chẳng cần ai khác, chỉ cần mình cậu, như vậy là đủ.

- Tớ thích cậu.

Chinen bỗng khựng lại, với khuôn mặt đầy ngạc nhiên, cậu nhìn Yamada.

- Cậu nói cái gì?

- Tớ thích cậu.

- Cậu đang đùa với tôi đấy à? – Hai mắt của Chinen giờ mở to hơn trước

- Tớ không đùa. Tớ rất nghiêm túc – Câu nói của Yamada như khẳng định chắc chắn lời nói lúc nãy của mình

- Cậu nói cậu thích tôi – Chinen hỏi lại.

Yamada gật đầu thật mạnh càng chứng tỏ cậu không hề đùa giỡn.

- Cậu có biết cậu đang nói gì không?

- Tớ biết. Tớ biết rất rõ mình đang nói gì.

- Đủ rồi! – Chinen hét lên. Cậu đừng có nói mấy câu vô nghĩa đấy nữa. Tôi sẽ không tin đâu.

- Tại sao? Chii-chan! Tại sao cậu lại không tin tớ? Tớ rất thật lòng, tớ rất thích cậu, thích đến phát điên.

- Tôi sẽ không tin, không bao giờ. Tôi sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa đâu. Tôi… - Chinen như trút tất cả hơi sức của mình để hét.

- Sai lầm? Lần nữa? Cậu nói vậy nghĩa là sao?

Chinen ôm miệng, cậu biết cậu vừa nói ra những điều không nên nói, điều mà cậu muốn chôn chặt với quá khứ.

- Cậu không cần biết. Chỉ cần từ giờ cậu đừng có lảng vảng quanh tôi nữa là được. Thế thôi!

- Tớ làm phiền cậu đến vậy sao? – Yamada buồn rầu hỏi.

- Đúng! Rất phiền!

Chinen bỏ đi, để mặc Yamada đứng đó. “Vậy cũng tốt, từ giờ mình sẽ không bị phân tâm vì ai hết. Không sao cả. Từ trước mình đã một mình rồi. Sẽ không sao đâu.” Cậu nghĩ như thế nhưng tại sao lòng lại thấy nặng trĩu thế này.

- Cộc…Cộc…

- Ai đấy?

- Hello, bất ngờ không?

- Yamada!

- Nhà cậu có ai không?

- Không. Hôm nay cả gia đình tớ về quê rồi.

- Vậy càng tốt. Tớ vào nhé!

- Ơ…này. Sao lại đến đây?

- Sao? Tớ không đến được à? Hay là…cậu đang giấu bạn gái ở đây?

- Nói vớ vẩn.

- Vậy thì sao tớ lại không được đến chứ?

- Không phải ý đó. Chỉ là…tớ tưởng cậu còn đang bận theo đuổi tên Chinen kia.

- À…thì… Thôi, đừng nói đến chuyện đấy nữa. Xem tớ mua gì đến đây này? – Vừa nói Yamada vừa giơ ra một túi bia.

Yuto giật mình.

- Sao lại mua cái thứ này? Tụi mình đã đến tuổi được phép uống đâu.

- Hờ hờ, đừng tưởng tớ không biết gì nhé. Lại còn giả vờ ngoan ngoãn nữa. – Yamada cười ranh mãnh liếc Yuto. Cậu rất giỏi uống cái này mà.

- Ai bảo với cậu thế? – Yuto trợn mắt hỏi.

- Hikaru-kun nói chứ ai. Anh ấy còn nói cậu rất thích uống mấy thứ này nên hôm nay tớ đến để thỉnh giáo cậu đây.

- Hừ, Hikaru-kun! Con khỉ chết tiệt, rồi sẽ biết tay mình – Vừa nghĩ Yuto vừa nắm chặt nắm đấm trong tay, đảm bảo bây giờ mà có mồi lửa lại gần thì sẽ cháy ngay tức khắc.

- Này, ngồi xuống đây uống với tớ đi

- Thôi được. Nhưng cậu không biết uống thì uống ít thôi, kẻo lại say đấy.

- Không sao. Hôm nay tớ muốn nếm thử cảm giác say là như thế nào.

Yuto cảm thấy hôm nay Yamada hơi khác với thường ngày. Hai người bắt đầu uống, các lon bia lần lượt được mở ra.

- Hôm nay có chuyện gì à? – Yuto thắc mắc

- Có gì đâu. Chỉ muốn thỉnh giáo cậu thôi.

- Đừng đùa nữa, không qua mắt tớ được đâu. Tớ quen cậu lâu như vậy rồi chẳng lẽ lại không phát hiện ra cậu đang có chuyện buồn.

- Hì hì, đúng là bạn chí cốt có khác – Vừa nói Yamada vừa bật nắp lon thứ 3 đưa lên miệng.

- Đừng uống nữa. Lon thứ 3 rồi đấy.

- Cậu cứ mặc kệ tớ! – Yamada gạt tay Yuto ra rồi tiếp tục uống.

Yuto thở dài nhìn thằng bạn thân của mình.

- Lại vì tên kia hả?

- Tớ phải làm sao đây? Chii-chan nói sẽ không tin lời tớ, cậu ấy nói sẽ không phạm phải sai lầm lần nữa. Tại sao cậu ấy lại không tin tớ chứ? Tình cảm của tớ dành cho cậu ấy là thật. Yuto ơi, tớ phải làm sao đây?

Yamda nói trong nước mắt. Giờ đây tim cậu rất đau, nó như bị hàng ngàn cây kim đâm vào. Nó đang rỉ máu, cho dù có uống bao nhiêu loại thuốc tốt nhất thì cũng không thể chữa khỏi được.

- Bình tĩnh lại đi. Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao? Hai cậu không hợp nhau. Thế giới của hai người hoàn toàn khác xa nhau. Cậu nên sớm từ bỏ cậu ta đi thì hơn.

- Nhưng tớ không thể làm được. Cho dù tớ có muốn quên thì hình ảnh của Chii-chan luôn hiện lên trong tâm trí tớ. Tớ dặn bản thân đừng nhớ tới cậu ấy nữa nhưng lúc nào tớ cũng nhớ. Cho dù tớ có làm cách nào đi chăng nữa thì cũng không thể xóa đi hình bóng của cậu ấy.

Cứ thế, Yamada ngồi khóc bên cạnh Yuto. Cậu chỉ có thể tâm sự với tên bạn thân này thôi. Ngoài Yuto, không ai có thể cho cậu cảm giác ấm áp này. Cậu luôn tin tưởng Yuto và chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn với hắn. Đối với cậu, Yuto là một người bạn vô cùng quan trọng.

Yamada ngủ rồi. Sau khi khóc, cậu ta đã thiếp đi. Bây giờ, bên cạnh cậu đang có một người đang ngắm nhìn khuôn mặt Yamada. Khuôn mặt của Yamada lúc ngủ giống hệt một đứa trẻ sơ sinh. Thỉnh thoảng, người ấy lại gạt những lọn tóc che mất khuôn mặt sang một bên cho cậu.

“Tại sao lúc nào cậu cũng vì tên đó mà đâu khổ như vậy? Hắn có điểm gì tốt chứ? Hắn chỉ toàn khiến cậu buồn thôi. Chỉ có tớ, chỉ có tớ mới là người hiểu cậu cần gì nhất và luôn khiến cậu vui. Tại sao cậu lại không nhận ra tình cảm của tớ dành cho cậu chứ Ryosuke? Cậu là đồ ngốc!”

Yuto nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán của Yamada. Thật ấm và nhẹ.

“Tớ sẽ không để cậu ta cướp cậu khỏi tay tớ đâu. KHÔNG BAO GIỜ!


End chap 4

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét