31 tháng 12, 2009

[Fic] We belong together

Title: We belong together
Author: Ryo-chan (cố vấn: yariko)
Genre: SA
Rating: K+
Pairing: YamaChii
Chap 1

-Yui-chan, hôm nay chúng mình tổ chức 1 buổi giao lưu với trường nam sinh, bạn đi cùng chúng mình nhé! – cô gái tên Arita nói.
- Nhưng mình… mình...
- Đúng đấy, hôm nay bạn phải đi với chúng mình. Mấy lần chúng mình rủ bạn mà bạn không đi. Nhất định hôm nay bạn phải đi với chúng mình – nhóm 3 người nói vô
- Nhưng mình cũng thắc mắc là tại sao Yui-chan vừa xinh đẹp, vừa học giỏi mà vẫn chưa có bạn trai nhỉ? – Arita lại hỏi.
- À, chắc là mình không có duyên với con trai. “Chẳng lẽ mình lại nói rằng mình là con trai ư?” – Chii nghĩ thầm.
******Flash back******

- Con không đồng ý - Tiếng của Yui làm cho Chii đang đọc sách trong phòng phải giật mình và chạy xuống nhà xem chuyện gì đang xảy ra.
- Không đồng ý cũng không được. Tao đã quyết rồi. Tháng sau 2 gia đình sẽ gặp mặt để bàn về lễ đính hôn – Bố Chii nói.
- Sao bố có thể tự tiện quyết định chuyện đó chứ? Sao bố có thể đem con gái mình ra để mà bàn chuyện công việc chứ?
- Nhà Yamada đã giúp đỡ nhà mình rất nhiều. Nếu không có họ thì gia đình chúng ta đã phá sản từ lâu rồi. Đáng lẽ ra mày phải biết ơn và thấy may mắn vì đã được gả vào 1 gia đình như thế chứ?
- Con nói rồi, con không đồng ý. Nếu mà bố ép con, con sẽ bỏ nhà đi.
- Được lắm. Mày thử bước chân ra khỏi cái nhà này xem. Nếu mày dám bước ra nửa bước coi như tao không có đứa con gái như mày – Bố Chii quát.
- Kìa, mình. Sao lại nỡ nói thế? Có chuyện gì thì 2 bố con ngồi xuống từ từ nói chuyện - Mẹ của Chii can ngăn.
- Không có nói chuyện gì hết. Ý của tôi đã quyết. Cha mẹ đặt đâu thì con phải ngồi đấy
- Bố độc ác lắm – Yui hét lên rồi chạy nhanh lên phòng. Chii chạy theo em lên gác. Vào phòng đã thấy Yui đang thu dọn đồ đạc của mình vào túi. Chii vội ngăn:
- Yui-chan đừng làm thế. Biết đâu bố có nỗi khổ riêng của mình thì sao. Em đừng bỏ đi mà
- Ni-chan! Em xin lỗi nhưng bố làm thế thì em không thể chịu được. Em không muốn lấy 1 người mà mình không yêu và em cũng không phải là đồ vật để bố có thể đem ra trao đổi công việc.
- Yui-chan, anh xin em. Em mà bỏ đi thì em sẽ sống ở đâu? Đây là nhà của em mà. Coi như là hãy vì anh và mẹ, em đừng đi.
- Ni-chan! Mong anh hãy hiểu cho em. Nếu bố cứ ép thì em không thể sống được trong ngôi nhà này nữa. Em rất thương ni-chan và ka-chan nhưng...- Vừa nói Yuii vừa xách chiếc túi ra khỏi phòng. Chii và mẹ cùng ngăn em nhưng không được. Yui đã chạy ra khỏi nhà. Chii đuổi theo nhưng không thấy em đâu, trước mặt chỉ còn là 1 màn đêm tối không bóng người.
- Ka-chan, con không tìm thấy Yui đâu cả. Con đuổi theo em nhưng không kịp – Chii hoảng hốt nói.
- Không cần phải đuổi theo. Nó tự đi thì tự biết đường về. Đến lúc nó không chịu nổi cuộc sống ở ngoài rồi phải quay về thôi – Ông Chinen nói với cái giọng có vẻ như không quan tâm lắm đến chuyện cô con gái của mình bỏ nhà đi.
- Phải làm sao bây giờ? - Mẹ của Chii lo lắng – Cũng tại ông cả, sao lại bắt ép nó đính hôn? Bây giờ chúng nó còn bé cứ để từ từ thì có sao đâu.
- Tôi cũng biết thế. Nhưng ông Yamada lại đòi đính hôn trước rồi đợi đến khi chúng nó tốt nghiệp cấp 3 thì tổ chức đám cưới cho 2 đứa luôn.
- Bây giờ phải làm sao đây? Nó bỏ đi thế này không biết đường nào mà tìm. Còn trường học nữa chứ. Không biết phải nói sao với nhà trường đây?
- Bà đừng có mà rối hết cả lên. Để tôi tính đã. Tháng sau đã phải gặp mặt với bên ấy rồi mà bây giờ con bé lại bỏ đi như thế này. Hay là… - vừa nói ông Chinen vừa nhìn vào Chii – Yuuri, con thay Yui đến gặp mặt với bên đấy.
- Con á? – Chii mở to mắt ngạc nhiên.
- Ông có lú lẫn đấy không hả? Yuuri là con trai làm sao mà thay Yui được? Nhỡ bên nhà ấy phát hiện được thì chỉ còn nước phá sản. Chưa kể nếu nhà trường phát hiện được thì…
- Yuuri chỉ thay Yui đến khi tìm được con bé. Với cả chúng nó là 2 anh em sinh đôi, từ hồi bé mọi người đã không phân biệt được 2 chúng nó nên không phải lo
- Nhưng mà…
- Chẳng lẽ con muốn nhìn thấy nhà ta bị phá sản sao? - Bố của Chii nhìn thẳng vào Chii mà nói.
- Đúng đấy. Nhà mình bây giờ nhờ bên đấy giúp mà đỡ khó khăn hơn. Lẽ nào con nỡ lòng nào nhìn gia đình ta không có nhà để ở sao? - Mẹ của Chii nói với giọng buồn buồn và khẩn khoản.
- Vâng. Con biết rồi ạ. – Không còn cách nào khác Chii đành phải đồng ý với bố mẹ vì cậu cũng không muốn nhìn thấy bố mẹ phải vất vả. Hơn nữa Chii cũng rất thương em gái của mình.
******End flash******


Vì thế bây giờ ngôi trường cậu đang học là trường của Yui và cậu đang trong lốt Yui. Đã gần 1 tháng kể từ khi Yui bỏ đi, gia đình cậu vẫn không nhận được tin tức gì của cô. Bố mẹ Chii vô cùng lo lắng cho con mình và Chii cũng rất lo lắng cho em gái của mình. Đây là lần đầu tiên em Chii bỏ nhà đi lâu như vậy vì từ ngày xưa nó đã rất ngoan và nghe lời bố mẹ. Nó cũng là đứa em bé nhỏ mà Chii vô cùng yêu thương, tuy là bằng tuổi nhưng lúc nào nó cũng theo sau Chii và đòi Chii cõng nó. Từ ngày xưa 2 đứa đã như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau khiến cho những người hàng xóm thấy cũng đều khen rằng: “Hai anh em nhà này thân nhau thật. Chúng nó thương nhau ghê”. Những lúc như thế Chii vui lắm.
- Yui-chan! Yui-chan!
- Hả? Có chuyện gì à? – Chii giật mình trả lời. Cậu mải suy nghĩ quên mất là mình đang trong hình dáng của Yui
- Bạn có nghe tụi này nói nãy giờ không đó? – Arita hỏi.
- Hả? Các bạn nói gì cơ?
- Haizzz, bạn thật là… Tụi này thấy gần đây bạn hay lo lắng, suy nghĩ chuyện gì đó. Có thể kể cho tụi này nghe không?
- À, không có chuyện gì đâu. Chỉ là dạo này học hành nhiều quá nên mình thấy hơi mệt thôi, không sao đâu. – Chii vội trả lời.
- Uhm. Bạn không sao là tốt rồi. Tụi nay đang nói đến những anh chàng của buổi giao lưu ngày hôm nay. Họ rất đẹp trai và là con nhà giàu đấy – Arita vui vẻ nói.
- Uhm.
- Bạn có vẻ không hào hứng mấy nhỉ? Hay là bạn không thích đi với tụi này?
- Không, không có đâu! Bạn đừng nghĩ vậy. – Chii vội vàng trả lời - Chỉ là…
- Hay là bạn ngại? Không sao đâu. Buổi đầu thì thế thôi chứ mấy buổi sau thì bạn sẽ thấy quen ngay ý mà
Cuối cùng đã đến địa điểm hẹn giao lưu. Các cô gái hồi hộp, chỉnh trang lại đầu tóc, quần áo tất nhiên là trừ Chii bởi cậu là con trai thì sao có thể thích kết bạn với con trai được.
- Konichiwa
- Konichiwa
- Xin lỗi vì đã tới trễ - Các cô gái nói.
- Không sao. Tụi mình cũng mới vừa tới. Mời các bạn ngồi
- Arigato!!!
- Ủa? Sao các bạn chỉ có 4 người vậy? – Arita hỏi.
- À, Bọn mình còn 1 người nữa nhưng cậu ấy đến muộn chút xíu. A, vừa nhắc đã tới rồi. Hey! Ở đây.

End Chap 1

24 tháng 12, 2009

Một mình

Mình đã quyết định sẽ đi trên 1 con đường khác. Con đường đó do chính mình chọn lựa và mình không hối hận vì điều đó. Con đường này có lẽ sẽ khiến mình và người ấy sẽ không được như trước nữa. Kể từ cái ngày ấy, mình và người ấy đã không còn được thân như trước nữa. Không biết có phải là do 2 đứa đã thay đổi hay là do đâu nhưng mình biết 2 đứa đã không còn có thể nói chuyện vui vẻ như xưa. Cái thời gian vui vẻ, tám nhảm với nhau dã qua rồi thay vào đó là những cuộc nói chuyện làm mình cảm thấy miễn cưỡng và không còn hứng thú như xưa. Mình thực sự cảm thấy cô đơn khi người đó không còn thấy mình quan trọng hay không cần mình. Mình nhớ những lúc người đó bát buộc mình làm gì, tuy mình nói là không làm nhưng người đó vẫn cứ muốn mình phải làm. Còn bây h thì là những câu như tuỳ, không ép, muốn làm thì làm không thì thôi. Mình thực sự cảm thấy buồn trước những câu nói của người ấy, thà rằng người ấy cứ bắt ép mình như xưa biết đâu mình và người ấy sẽ lại vui vẻ như trước. Nhưng bây h mình đã chọn con đường khác, con đường không có người ấy, con đường chỉ có 1 mình mình, không hề có ai bên cạnh. Có thể mình sẽ mất 1 người bạn nhưng mình chẳng còn cách nào khác. Mình dã quyết định rồi mà

9 tháng 12, 2009

[Translation] Duet January 2010 Our Change 2009-2010


Chinen Yuuri

Tôi không phải là kiểu người sẽ thay đổi bởi những gì người khác nói. Do đó, con người bên trong tôi sẽ không bao giờ thay đổi yo. Nếu muốn giữ được bản thân như thế này và tiến xa hơn nữa(cười) Trong năm 2010, tôi muốn làm một variety show với tất cả các thành viên của JUMP! Chắc chắn sẽ rất thú vị (note: dakara Johnny-san! Onegai shimasu! m(_ _)m)

credit: kenken18
V-trans by Hyo

3 tháng 12, 2009

Myojo Duet October 2007


Nụ cười hoàn hảo nhất của tôi là khi tôi nghĩ về nhảy! Đó là lý do vì sao mà tôi rất thích nhảy. Khi tôi 3 tuổi, tôi đã bắt đầu học nhảy jazz và rất nhiều năm sau đó, tôi đã thành công trong việc nhảy, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng,”tôi không muốn nhảy lại lần nữa”yo. Bởi vì nó thực sự rất vui. Hơn nữa mặc dù có rất nhiều lần tôi đã mắc lỗi trong vị trí đứng và đôi khi tôi đã tự phàn nàn về mình. Nhưng kết quả là tôi đã trở nên tốt hơn trong mọi lần tập, và khi tôi có thể nhảy tốt hơn mọi người, hoặc khi bạn có thể nhảy tốt hơn so với trước kia, bạn sẽ rất hạnh phúc ne.

Và khi ấy, Daichan là người luôn làm cho tôi cười. Bởi vì Daichan rất tốt, tôi rất thích anh ấy. Dù là tôi có ngồi vào lòng anh ấy, anh ấy không bao giờ đẩy tôi ra (cười). Tất nhiên chúng tôi nói chuyện cũng rất ăn ý với nhau yo? Mới đây Daichan cũng rất thích Ohno (Satoshi)-kun. Vì thế cả 2 chúng tôi đều nói về [Ohno-kun trong DVD Arashi thực sự rất cool ne~!]. Mail và điện thoại? Không bao giờ. Nhưng tôi cảm thấy vui chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau. Ah! Tôi nhớ ra Daichan cũng sẽ xem [PLAYZONE]. Tôi thực sự lo lắng nếu Daichan nhìn thấy tôi. Tôi biểu diễn thế nào? (cười)

Ngay bây giờ tôi rất muốn đến Chiba Theme Park yo. Lần đầu tiên tôi đến đấy là lúc tôi 2 tuổi. Tôi đã đi cùng em trai và chị gái của tôi ne. Bởi vì tôi cảm thấy đó đều là những kỉ niệm đáng nhớ, tôi rất muốn đến đó 1 lần nữa. Có ai muốn đi cùng tôi không? (kenken: Dĩ nhiên là tôi sẽ đi cùng em!) Nếu có ai đi cùng tôi, tôi sẽ cười với người đó nhiều hơn bình thường (cười) (kenken: OMG!!!I LOVE THAT, CHII!!!<333)
E-trans: kenken18
V-trans: Ryo-chan

1 tháng 12, 2009

Món quà tặng Chii

Cái này đã làm xong từ ngày hôm qua nhưng quên chưa post vô đây. Tặng em món quà này, hy vọng em sẽ nhận nó:x Vì tôi cũng không bít làm gì để tặng em, chỉ bít làm slide để tặng sn em thôi:( em đừng chê nó nhé.
Mãi yêu em:x