9 tháng 2, 2011

[Long-fic] Special Happiness

Chap 3

Một tuần kể từ sau ngày hôm đó, thái độ của Chinen với Yamada vẫn như cũ. Yama biết trước sẽ như vậy nhưng phần cậu sau chuyện đó, cậu đã nhận ra mình yêu Chii, vì thế cậu càng ý thức được mình sẽ phải làm gì với con người nhỏ bé ấy. Bước đầu tiên trong kế hoạch của cậu là “Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng”.

- Chii-chan! Chúng ta ăn chung với nhau nhé!

- Chii-chan! Hôm nay cậu rảnh không? Đi chơi với tớ nhé.

- Chii-chan! Hôm nay chúng ta về chung nhé!

- Chii-chan…

- Chii-chan…

Cứ như thế, ngày nào Yamada cũng bám riết lấy Chii. Chỉ cần không nhìn thấy Chii là hỏi mọi người tới tấp. Nhìn thấy rồi thì như con chim ríu rít gọi bầy. Tất nhiên chuyện đó cũng khiến mọi người trong công ty phải chú ý và đã nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán của mọi người.

- Hôm nay Yamada-kun lại chạy đi tìm Chinen-kun.

- Lúc nãy anh còn thấy cậu ấy đang chạy theo Chinen ra ngoài.

- Không lẽ cậu ấy thích Chinen?

- Có thể lắm chứ. Mà anh nghĩ vô ích thôi. Chinen chẳng để ý đến cậu ấy đâu.

- Yuto! Em có biết chuyện gì không?

Yuto đang ngồi đọc sách thấy Hikka hỏi hơi giật mình. Nhưng rồi cậu lại ngồi tiếp tục đọc sách và nói: “Em không biết.”

- Sao lại không biết? Em là bạn thân của Yamada mà?

- Là bạn thân chứ em không phải là mẹ cậu ấy. Em không quản cậu ấy.

Làm sao mà Yuto lại không biết cái chuyện “TÀY TRỜI” này chứ. Cậu biết rõ là đằng khác. Chính miệng Yamada nói rằng cậu ấy yêu Chinen với Yuto. Nhưng cậu có biết rõ thì cũng đâu giải quyết được chuyện gì. Yamada là một tên cứng đầu, khó bảo. Càng ngăn cản cậu ta thì cậu ta càng làm tới cùng nên tốt nhất là cứ mặc kệ cậu ấy. Hy vọng sau chuyện này cậu ấy sẽ có dược một bài học đắt giá.

Về phần Chinen, cậu không thể chịu đựng nổi chuyện ngày nào cũng có cái đuôi theo sau. Ban đầu cậu cứ dửng dưng, mặc kệ cho Yamada làm gì thì làm, nghĩ rằng Yamada sẽ chán rồi bỏ cuộc. Ai dè càng ngày cậu ta càng bám chặt hơn, cứ như là Chii có nam châm vậy. Mức chịu đựng của mỗi người cũng chỉ có giới hạn, đến khi không thể chịu được nữa thì Chinen ném cho Yamada cái nhìn hình viên đạn.

- Mặt cậu có dày không vậy?

Yamada đang tươi cười vui vẻ bỗng im bặt, khuôn mặt trở về trạng thái như bình thường. Cậu sững lại vài giây, đưa tay lên mặc, véo véo, sờ sờ. Chii nhìn cậu ngạc nhiên trước hành động đó.

- Mặt tớ hơi dày thì phải. Chắc là do dạo này tớ ăn nhiều quá.

Một câu trả lời ngoài dự kiến của Chii, cậu vừa buồn cười vừa bực nhưng cậu không thể cười trong lúc này được.

- Nếu biết mặt mình dày rồi thì cậu không thấy xấu hổ à? Hay là dây thần kinh xấu hổ của cậu đã đứt?

- Chắc là vậy đấy. Dạo này tớ cũng không thấy ngượng nữa.

Yamada cười lém lỉnh nói với Chii. Đến lúc này thì Chinen cũng không biết mình phải làm gì nữa. Cái tên này, cậu không thể nào nói chuyện được nữa rồi. Cậu bỏ đi thật nhanh để mặc cho Yamada đứng đấy một mình.

- Chii-chan! Hẹn mai gặp lại nhé! Tớ nhất định sẽ chờ cậu.

Yamada gọi với đằng sau, không quên vẫy tay tạm biệt Chii. Còn Chii thì mặc kệ, không thèm ngoảnh lại.

Hôm sau đến công ty, Chinen cẩn thận nhìn đằng trước, đằng sau xem có ai theo đuôi mình không? “Phù, cậu ta vẫn chưa đến”. Chii thở phào nhẹ nhõm. “Hả? Sao mình phải tránh cậu ta chứ?” Chii giật mình. “Mình làm sao vậy nhỉ? Từ cái ngày cậu ta theo đuôi mình là cuộc sống của mình đảo lộn hết cả. Cả ngày ở công ty không được yên với cậu ta. Ra về cũng không xong nữa. Làm cách nào để có thể cắt được cái đuôi này đây?” Chinen mải suy nghĩ mà không để ý rằng đang có một người ở ngay đằng sau cậu, và chuẩn bị hù cậu.

- Chii-chan!!!

Chinen giật nảy mình, vội quay ngay ra đằng sau và một khuôn mặt quen thuộc đang cười với cậu.

- Cậu làm gì vậy hả?

- Tớ chỉ muốn đùa chút cho vui thôi.

- Tôi không rảnh để đùa với cậu.

- Cậu giận tớ à? Tớ xin lỗi.

Chinen không nói gì, cậu bước thẳng vào cổng công ty và đi đến phòng tập.

GIờ nghỉ trưa, thay vì theo sau Chinen như hàng ngày thì Yamada lại nằm nghỉ trên sân thượng.

- Ra là cậu ở đây.

Một giọng nói quen thuộc cất lên. Không cần nhìn Yamada cũng biết là Yuto.

- Sao? Chán việc theo đuổi cậu ta rồi à?

- Không. Chỉ là tớ đang suy nghĩ một số chuyện.

- Chuyện gì? – Yuto hỏi.

Yamada bật dậy như lò xo, ngước lên hỏi Yuto.

- Làm thế nào để Chinen đi chơi với tớ?

- Vẫn là chuyện đấy à? Cậu không thấy nản sao?

Yamada lắc đầu. Yuto nhìn cậu thở dài.

- Đến chịu thua cậu mất, tên ngốc. Cậu cũng biết là chuyện đấy là không thể. Cậu và cậu ta ở hai thế giới khác nhau. Cậu không thể bước vào cuộc sống của cậu ta đâu. Tớ khuyên chân thành đấy. Hãy từ bỏ chuyện này trước khi quá lún sâu vào nó.

- Tớ sẽ không bỏ cuộc. Tớ sẽ làm cho cậu ấy phải nhận lời đi chơi với tớ. Cậu cứ chờ xem.

Nói rồi Yamada chạy đi tìm người mình yêu thật nhanh, để mặc tên bạn thân ngồi đấy. “Cậu đúng là kẻ ngốc số 1 thế giới Yama”.

End chap 3

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét