29 tháng 8, 2010

[Fic] We belong together

Chap 5


Hôm sau Chinen đến phòng của Yamada, cậu không biết mình phải nói gì với Yamada, cậu đã sai khi động vào đồ của nguời khác mà chưa có sự cho phép. Có lẽ cậu nên xin lỗi. Vừa nghĩ cậu vừa gõ cửa nhưng không thấy có tiếng trả lời. Nhìn vào phòng thì không thấy Yamada đâu cả.Hỏi nguời giúp việc mới biết Yamada đã ra ngoài từ sáng. Cùng lúc Chinen nhận đuợc điện thoại của bố mẹ. Bố mẹ cậu nói muốn cậu về thăm nhà, họ rất nhớ cậu. Về lại nhà, cậu rất hạnh phúc, cậu chỉ muốn ở lại đây mãi mãi, không bao giờ phải đi đâu. Những kỉ niệm thời thơ ấu của Chien đều gắn bó với mọi vật dụng trong ngôi nhà này, từ chiếc bàn ăn, ghế ngồi, cánh cửa cho tới những bức tranh treo trong nhà, tất cả đều thân quen với cậu. Kể từ lúc cậu đi, chúng vẫn đuợc bày trí, sắp xếp như cũ, không có gì thay đổi. Ngay cả căn phòng của cậu, tất cả vẫn được giữ nguyên.

Mẹ Chinen nhờ cậu mua giúp bà một số thứ cần cho bữa tối. Vừa ra đến cửa cậu đã phát hiện hình như có bóng người cứ lén lút sau bờ tường cạnh nhà cậu. Chinen định chạy ra xem đó là ai thì nguời đó đã chạy đi. Chii đuổi theo và nhận ra hình dáng quen thuộc của nguời đó-là Yui, đứa em gái đã bỏ nhà đi mấy tháng nay của Chii. Chinen vừa chạy vừa gọi “Yui! Yui!”. Nhưng Yui không quay đầu lại, cô vẫn chạy. “Yui! Đừng chạy! Đợi anh!”. Duờng như người đang chạy phía truớc cậu không hề có ý dừng lại, nguời đó cứ chạy, Chii vẫn cứ đuổi theo cho đến khi người nguời ấy vượt khỏi tầm mắt của cậu. Chinen thất vọng, cậu hụt hẫng, cậu từ trách mình giá như chạy nhanh hơn thì đã không để Yui chạy mất, cậu sẽ được gặp lại đứa em gái của mình. Chii thẫn thờ, cậu buớc đi mà không hề để ý là mình đang đi đâu, cậu cũng quên mất nhiệm vụ đuợc giao. Nơi cậu dừng chân là 1 tiệm bán thú nuôi, Chii cũng không biết vì sao mình lại đến đây nhưng cậu biết rất rõ nguời mà mình nhìn thấy trong tiệm là ai. Nguời đó đang chơi với 1 chú cún con, khuôn mặt nở 1 nụ cười rạng rỡ như nắng mai. Không phải là nụ cuời giả tạo, cũng không có sự lạnh lùng, trong ánh mắt ấy chứa 1 sự ấm áp đến kì lạ, nó thu hút mọi nguời xung quanh chỉ với ánh mắt ấy. Chinen đang luỡng lự không biết có nên buớc vào hay không thì Yamada cũng đã nhìn thấy cậu ngoài cửa. Một sự ngạc nhiên và lúng túng biểu hiện rõ trên khuôn mặt cả hai. Hai nguời đối mặt, không ai nói câu gì, có vẻ như cả hai đều đang chờ đối phương mở lời truớc.
-Cô…
-Anh…
Cả hai cùng nói.
-Cô nói truớc đi-Yamada nói
-Không. Anh nói truớc đi- Chii nói
-Sao… cô lại ở đây?
-À, tôi…tôi… tình cờ đi ngang qua. Thế còn anh, sao anh ở đây?
Tôi nghe người giúp việc trong nhà nói anh ra ngoài từ sớm.
-À, ừ. Tôi…- Yama lúng túng
Đang chờ câu trả lời của Yama thì Chii bị chú cún trên tay Yama cuốn hút. Cậu nhìn nó thật lâu. Có vẻ như Yama cũng biết điều đó.
-Cô có muốn bế nó không?- Yama hỏi
-Tôi ư? Tôi có thể sao?- Chinen bất ngờ
-Ừ. Với cả trông nó cũng có vẻ thích cô. Nhưng… tôi có 1 điều kiện.
-1 điều kiện?
-Đúng. 1 điều kiện. Chỉ cần cô không nói với ai về chuyện này thì cô có thể tới đây chơi với nó mỗi ngày.
Chii không hiểu nhưng cậu cũng không muốn biết nhiều. Cậu đồng ý với Yama. Chinen bế chú cún con từ tay Yama vô lòng mình.
-Tên nó là gì vậy? Chinen hỏi
-Kuu
-Kuu? 1 cái tên thật dễ thương phải không Kuu?
Chinen vuốt ve bộ lông của chú chỏ nhỏ, hỏi với vẻ thích thú. Duờng như Chii chợt nhớ ra điều gì, cậu chợt nói:
-Tôi xin lỗi
Yama nhìn cậu với vẻ khó hiểu.
-Về chuyện hôm qua, tôi thật sự xin lỗi. Tôi không cố ý động vào đồ của anh… Tôi….
Yamada không nói gì, cậu chỉ im lặng và Chii cũg vậy. Bỗng Chii kêu lên.
-Ơ…
-Sao thế?- Yamada quay sag hỏi.
-Chinen nhìn Yama, lúc này khuôn mặt cậu méo xệch trôg rất buồn cuời, cậu không thốt lên được lời nào.
-Có chuyện gì?-Yama hỏi lại
-Kuu… nó…
-Nó làm sao?-Yama sốt ruột hỏi
-Nó … Nó tè vào tôi.
-Ha..ha..ha –Yamada cuời lớn. Chưa bao giờ cậu đuợc cuời thoải mái như thế này. Cậu biết trong tình cảnh này không đáng cười chút nào nhưng Yama không thể kiềm chế đuợc.
-Xin… xin lỗi- Cậu nói với Chinen nhưng tiếng cuời của cậu vẫn chưa dứt.
Về phần Chinen, cậu vừa xấu hổ, vừa lúng túng, không biết xử trí ra sao trog tình huống này. Lại cộng thêm người bên cạnh cứ cuời làm cậu càng bối rối hơn.
Hai nguời rời khỏi tiệm bán thú nuôi sau khi Chii thay một bộ đồ mới của ông chủ cửa hàng. Ông ấy rất xin lỗi Chinen về sự cố vừa rồi và hứa sẽ giặt sạch bộ quần áo và trả cho cậu. Chii đã nói với ông ấy là không cần phải như vậy nhưng ông chủ cửa tiệm rất cương quyết nên cậu đành nghe theo. Lúc này trời đã tối, cũng đã đến giờ cơm tối, nghĩ 1 lúc rồi Chii nói với Yama:
-Trời tối rồi, nếu như anh chưa ăn gì thì… thì… có thể về nhà tôi ăn cơm. Coi như là tôi xin lỗi anh chuyện hôm qua.
Yama im lặng 1 lúc rồi gật đầu. Cả hai cùng đi đến nhà của Chinen. Đang đi Chii lại nhớ lại chuyện hồi chiều: “Tại sao nhìn thấy mình Yui lại bỏ chạy? Bây giờ Yui đang ở đâu? Em có khoẻ không? Em không gặp khó khăn gì chứ?...” Hàng ngàn câu hỏi tại sao cứ quanh quẩn trong đầu cậu khiến Chii không để ý đến phía trước.
-Cẩn thận…

(end chap 5)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét