25 tháng 8, 2010

[Fic] We belong together

CHAP 4


Đã một tuần kể từ khi Chii đến sống ở nhà Yamada, trong suốt thời gian đó, Chii không thể nào sống yên ổn được với Yama. Yama sai Chii làm hết việc này đến việc khác. Mặc dù trong nhà đã có người giúp việc nhưng Yama lấy cớ là muốn làm con dâu nhà Yamada thì phải biết làm mấy việc đơn giản đấy, mà bây giờ Chii còn đang tập làm con dâu ở nhà Yama nữa nên Yama càng có lý do để hành Chii. Thậm chí khi Chii đang lau dọn phòng, chỗ nào gọn gàng, sạch sẽ rồi thì Yama lại đưa nó về nguyện trạng như ban đầu. Rồi cố ý nói rằng: “Tôi đâu cố ý” hay “Tôi đâu biết cô đã dọn chỗ ấy rồi”…Nhớ tới nhưng lời ông Fukuta nói với mình rằng ngày xưa Yama là một cậu bé rất “dễ thương”, luôn hoạt bát và vui vẻ nhưng Chii chẳng thấy một chút gì gọi là dễ thương ở tên ấy cả. “Ác quỷ”, có lẽ từ đó mới hợp với hắn bây giờ và ngay lúc này. Chii cũng ít khi thấy hắn và bố hắn nói chuyện với nhau. Hai người chỉ chào nhau vài câu mỗi lần gặp mặt. Qua lần nói chuyện trước, Chii biết ông Fukuta rất yêu con mình nhưng Chii ko hiểu Yama co biết được điều đó hay không. Nhưng đó cũng chẳng phải vấn đề của cậu, bởi vì nhiệm vụ trước mắt của cậu là phải dọn phòng cho cái tên “ác quỷ” kia. Hắn ra lệnh cho cậu phải dọn dẹp sạch sẽ trước khi hắn về và không được có chút bụi bặm nào. Nhìn khuôn mặt đắc thắng của Yama mà Chii chỉ muốn cầm chiếc dép chọi vào mặt hắn, cho hắn hết vênh váo và tự kiêu.
Theo như lời các người hầu thì: “Phòng cậu chủ là nơi rất gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ, chắc cô Yui không phải tốn nhiều thời gian đâu”. Cậu đã hi vọng lời nói đó là sự thật. Nhưng vài giây sau, hi vọng đó đã bị dập tắt khi Chii mở cánh cửa đó. Một căn phòng với những thứ đồ vứt ngổn ngang. Dưới đất là những quyển truyện, sách báo mỗi thứ một nơi, cứ như là có người cố tình kéo cả tủ sách xuống vậy. Trên bàn thì toàn đồ ăn. Trên giường thì chăn nệm chưa gấp, gối chiếc đầu giường, chiếc dưới…gầm giường. Chii lắc đầu ngao ngán trước những công việc mở ra trước mắt.

-Gì mà “căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, sạch sẽ” chứ? Tên này cố ý đây mà. – Chii bực mình nhưng vẫn phải bắt đầu dọn dẹp.

Dù cũng từng sống có người hầu hạ, nhưng Chii thường tự dọn phòng nên công việc dọn dẹp đối với cậu không có vấn đề gì. Chỉ thoáng chốc, căn phòng đã được sắp xếp lại nhanh chóng. Sách báo yên vị trên kệ. Chăn được xếp ngay ngắn, gối được đặt ngay đầu giường. Thức ăn cũng đã gom lại dễ mang xuống nhà. Đứng nhìn lại thành quả của mình, Chii cũng có chút tự hào. Để xem tên ấy có bắt bẻ được gì nữa không. Chii ngồi xuống nghĩ mệt. Lúc này, cậu mới có dịp quan sát kĩ căn phòng. Thật ra, sau khi dọn dẹp xong, căn phòng mở ra một không gian rất rộng và thoáng đãng. Cửa sổ với rèm trắng được mở ra theo hướng đông để đón ánh nắng ban mai. Những tia nắng rọi vào chiếc giường làm nổi bật những đường nét trang trí hoa văn. Tủ sách xếp nối nhau thành một hàng dài dọc theo tường. Trên trần, chiếc đèn trang trí toả ánh sáng dìu dịu khắp căn phòng. “Một mình hắn ở đây ư? Thế thì rộng thật đấy! Căn phòng tuy rất đẹp nhưng nó vẫn có chút gì đó lạnh lẽo, cô độc.” Chii nghĩ thầm. Chợt nhớ ra công việc đang bỏ dở, Chii vội đứng lên, thu xếp, chuẩn bị bước ra thì có gì đó khiến cậu khựng lại. Một tấm ảnh đưa ra từ phía dưới tấm nệm. Chii bước lại gần, cẩn thận rút nó ra. Một bức ảnh với những nụ cười hạnh phúc. Trong ảnh là một gia đình có 3 người, hai vợ chồng và một đứa con trai. Nhìn cũng biết rằng cậu con trai trong bức ảnh chính là Yama. “Đây là tên đó ư? Mình chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy. Hắn mà cũng có thể cười sao?” Chii tự hỏi. Người phụ nữ bên cạnh Yama hẳn là mẹ hắn. Bà trông rất đẹp và hiền hậu. Có thể thấy cả gia đình này đang rất hạnh phúc. “Cạch”, cánh cửa bật mở và bước vào trong phòng là một người. Chii không để ý vì cậu quá chăm chú vào bức ảnh trên tay.

-Cô đang làm gì vậy hả?

Một giọng quát lớn khiến Chii sực tỉnh, quay đầu về phía tiếng nói phát ra thì thấy bộ mặt vô cùng tức giận của Yama. Yama đang tiến thẳng đến cậu và giật phăng tấm ảnh khỏi tay cậu.

-Ai cho cô động vào đồ của tôi hả? - Lại là giọng nói tức gậin đó.
-Tôi chỉ… - Chii giải thích. – Tôi…
-Ra ngoài. – Yama quát lớn và đuổi Chii ra khỏi phòng.
-Xin lỗi! Tôi không cố ý, tôi chỉ…
-Cô có nghe tôi nói gì không hả? Ra ngoài ngay cho tôi. Ra!

Không còn cách nào khác, Chii đành ra khỏi phòng, chưa kịp hoàn hồn. Chii chưa bao giờ thấy Yama tức giận như vậy. Cho dù có nổi giận thì cậu ta cũng chả nói gì. Nhưng đây thậ sự là lần đầu tiên Chii tấy được cơn thịnh nộ của Yama.
Lúc này, trong phòng, người con trai ấy vẫn chưa hết tức giận. Nhưng chỉ cần nhìn bức ảnh, nỗi giận ấy đã bị đè xuống bởi nỗi buồn và nước mắt. Người con trai nhớ mẹ mình, không ngày nào cậu không nhớ mẹ của mình. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ ngày mà cậu vừa mất đi người mẹ thân yêu nhất của mình, vừa phải rời xa người mà cậu yêu nhất.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = =
-Ryo-chan ne~, nếu có một ngày chúng ta phải xa nhau thì cậu có buồn không?
Một cậu bé hỏi cậu bé bên cạnh mình đang nằm trên bãi cỏ để hít thở gió trời. Cậu bé kia bật dậy nói.
-Sao Yuri lại hỏi như vậy? Tớ không muốn chuyện đấy xảy ra đâu. Vì nếu không được ở cạnh Yuri, tớ sẽ buồn chán đến chết mất.
-Tớ cũng vậy.
-Vì thế chúng ta hứa với nhau sẽ không được rời xa người kia nhé. Ngoắc tay nào!
Hai đứa trẻ ngoắc tay nhau và cười hạnh phúc. Chúng đâu biết rằng ngày đó sắp ập đến với chúng.
-Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức. - Vị bác sĩ lắc đầu buồn bã.
-Xin bác sĩ hãy cứu lấy vợ tôi, xin bác sĩ. Bà ấy không thể chết được. - Người đàn ông quỳ lạy, van xin vị bác sĩ kia.
-Thực sự xin lỗi. Chúng tôi đã làm hết khả năng, nhưng vì bà nhà bệnh đã trở nặng và lại không được đưa tới sớm nên…Chúng tôi rất tiếc.

Bầu trời như sụp xuống đầu cậu bé kia. Nó đâu thể ngờ mới có một ngày mà nó đã mất đi người mẹ mà nó yêu thương nhất đời. Nó không khóc, hay nói đúng hơn là nó không có nước mắt. Nó cảm thấy dù nó có cố nặn ra nước mắt nhưng chẳng hề có một giọt nước mắt nào rơi xuống. Ngay cả trong lễ tang của mẹ nó, nó cũng không khóc. Những người xung quanh bàn tán, xì xào, tội nghiệp nó: “Tội nghiệp thằng bé, mới 7 tuổi đã mất mẹ rồi”, “Chắc là nó shock lắm”…Nó chẳng nghe, chẳng để ý gì đến xung quanh, đến lời nói của họ. Sau khi chôn cất mẹ nó xong, bố nó nói rằng gia đình sẽ chuyển lên Tokyo sống. Nó không chịu, nó muốn ở lại vì nó đã hứa với cậu bé kia rằng sẽ không rời xa cậu ấy. Nó không muốn đi, nó nhất quyết không đi, nó không muốn nói lời tạm biệt với cậu bé kia. Nhưng lúc ấy nó còn quá nhỏ để quyết định chuyện của mình. Nó chưa được phép sống một mình. Vì thế nó ra đi mà chưa kịp nói lời tạm biệt với cậu bé kia. Nó cảm thấy có lỗi với cậu bé ấy. Nó chỉ biết nói xin lỗi: “Xin lỗi, Yuri!”
= = = = = = = = = = = = = =
End Chap 4.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét