18 tháng 2, 2010

.....

Cái cảm giác này của mình bây giờ là gì thế này? Cứ mỗi khi bước sang blog của người đó là nỗi buồn, giận dỗi, cô đơn lại kéo đến với mình. Mình với người ấy quen nhau cũng đc 1 thời gian rồi. Tuy cả 2 chưa gặp nhau và hơn kém nhau mấy tuổi nhưng mỗi khi nói chuyện với nhau, mình và người ấy cứ cảm thấy là dường như cả 2 đã quen nhau lâu lắm rồi. Có lần người ấy định đóng blog, mình bất ngờ lắm và muốn người ấy đừng làm như thế bởi cũng qua blog này mình cũng quen với người ấy, mình không muốn sợi dây liên kết này bị cắt đứt. Và may mắn rằng người ấy đã không đóng blog và tiếp tục update. Nhưng vì người ấy cũng rất bận, mình cũng rất quí người ấy nên mình đã yêu cầu xin đc giúp đỡ bằng cách sẽ cập nhật tất cả các clip có Yama (vì lúc ấy mình và người ấy đều thích chung 1 người) và JUMP. Mình cũng update cũng rất thường xuyên và có thể nói là không thiếu cái nào. Ban đầu người ấy tuy bận nhưng cũng đã update đầy đủ các clip mà mình đã post. Nhưng càng về sau mình không liên lạc đc với người ấy. Mình vẫn post đều đặn và pm cho người ấy biết. Nhưng... rồi 1,2,3 thậm chí cả tuần mà mình vẫn không nhận đc hồi âm của người ấy. Lúc đầu mình nghĩ chắc do người ấy bận quá nên không onl đc. Mình chờ, cứ chờ, chờ cho đến khi người ấy onl nhưng... mình chẳng thấy gì cả. Nhiều lúc mình thấy mình điên thật đấy. Người ta đã không onl, không update thì mình post các clip còn có ý nghĩa gì nữa. Thà mình dừng việc làm đó và quay về làm ở chỗ khác như 4rum Chii chẳng hạn. Nhưng sao mình vẫn làm, vẫn post clip đầy đủ rồi pm cho người ấy? Dù rằng mình biết sẽ chẳng nhận đc hồi ầm vậy mà mình vẫn làm. Mình có phải là điên rồi không?

Chỉ còn 3 ngày nữa là mình phải tạm biệt với tất cả rồi. Tạm biệt blog, plus, 4rum Chii, ... tạm biệt những gì mình đã, đang và sẽ làm để bước vào kì thi quan trọng của cuộc đời mình. Kì thi tốt nghiệp và ĐH. Và đặc biệt là mình sẽ phải tạm biệt với 1 người mà mình không hề muốn chút nào. Là em đấy CHii. Em chính là lý do khiến tôi không muốn tạm biệt, khiến tôi không thể nào ngừng nghĩ về em. Có lẽ điều này tôi đã nói nhiều lần rồi nhưng tôi thực sự rất yêu em. Tôi ghen tị với 1 người cũng rất yêu em, có lẽ người đó yêu em nhiều lắm, yêu em đến nỗi coi em là cả cuộc sống. Nhưng người đó đang sống trong ảo vọng. Vì người đó đã quá hy vọng để rồi thất vọng. Tôi rất muốn nói với người ấy là đừng tiếp tục như vậy nữa nhưng tôi không đủ can đảm để nói với người ấy. Ngay cả nói chuyện bt mà tôi cũng cảm thấy khó huống chi mình nói 1 điều mà cứ như đang dạy khôn họ. Có lẽ tôi sẽ để mọi chuyện tự xảy ra theo đúng nghĩa của nó. Để rồi 1 ngày nào đó người ấy sẽ nhận ra việc mình đang làm là sai.

Tôi phải làm sao bây giờ hả em? Tôi biết tương lai của tôi rất quan trọng. Bố mẹ đã đặt rất nhiều hy vọng vào tôi. Nhưng chính vì vậy mà tôi cảm thậy sợ khi để mọi người thất vọng. Tôi sợ lắm Chii, tôi rất sợ. Giá như em có ở đây, bên cạnh tôi, nói những điều mà tôi cảm thấy yên lòng với tôi thì có lẽ tôi sẽ hạnh phúc lắm. Bây giờ đã là 2h30 sáng bên VN rồi. Bên đấy chắc là 4h30 sáng rồi. Cũng còn mấy tiếng nữa là em phải dậy để đến công ty làm việc rồi. Tôi còn nhiều điều muốn nói với em lắm, thực sự còn rất nhiều. Nhưng tôi phải đi ngủ để lấy sức cho ngày mai. Thời gian 3 ngày sẽ trôi nhanh lắm phải không em? Vậy thời gian 4 tháng có trôi nhanh như thế không em? Nó sẽ trôi nhanh để tôi lại đc nhìn thấy em đúng khôg? Tôi đã hỏi quá nhiều rồi. Ngủ ngon nhé Chii:X

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét